“Đạm bạc để sáng chí, Tĩnh lặng để vươn xa”

“Đạm bạc để sáng chí, Tĩnh lặng để vươn xa”

Ngồi cafe sáng nay… mà cứ nhớ hoài về chiều qua… khuôn mặt nặng trĩu của một bạn nữ ra về sau khi được Coaching…

Tôi biết bạn rời đi với rất nhiều cảm xúc…

Và đúng vậy… khi chưa kịp rời khỏi văn phòng thì tôi đã nhận được một tin nhắn:

“Em đang đi lang thang ngoài Sài Gòn, ở quận 1. Em chẳng muốn về nhà tí nào… Em càng không muốn gặp một ai hết trong gia đình em..

Em rất ghét anh.. cực kỳ ghét anh.. Vì em cảm thấy như mình bị lột trần truồng toàn bộ con người của mình trước mặt anh…

Tại sao anh lại phải cho em thấy con người thực của em?

Chẳng lẽ con người thực của em nó đê tiện và xấu xa như vậy sao? “

Và tôi cũng biết.. bạn cần một khoảng lặng của riêng mình…

Có thể bạn sẽ không muốn hay không dám gặp lại tôi nữa, giống như bao nhiêu người đã làm vậy trước bạn!

Bạn sẽ tiếp tục trốn chạy một thời gian … hoặc mãi mãi… như cách mà bạn đã và đang làm với cuộc đời mình: chạy trốn, không dám đối diện với nhiều vấn đề của bản thân…

Nhưng dù sao, tôi cũng chúc mừng bạn!

Tôi chúc mừng vì bạn đã can đảm ở bước đầu tiên khi tìm mọi cách gặp tôi, để rồi tôi đã buộc phải đẩy bạn bước tới phía trước, để tiến vào giai đoạn “khó ở” nhất của đời mình…

Như một con sâu trước khi trở thành một nàng bướm đẹp đẽ, nó phải trải qua giai đoạn khổ sở vì ủ mình trong cái kén chật chội một khoảng thời gian dài để chờ đợi và phát triển…

Như một con rắn muốn trở nên Trưởng thành và mạnh mẽ hơn, nó phải đi qua giai đoạn đầy khó khăn và đau đớn của việc lột xác …

Như một đứa trẻ con phải trải qua giai đoạn “đau răng”, chấp nhận những lần đau đớn khi răng sữa rơi ra, để răng vĩnh viễn có cơ hội nhú lên, đánh dấu những bước chân đầu tiên vào thế giới của sự Trưởng thành…

Bạn cũng vậy, giai đoạn này, bạn phải sống một mình, phải đối diện với toàn bộ những vấn đề của đời mình mà không có một ai giúp đỡ hay bênh cạnh. Bạn hãy tập làm quen với khoảng thời gian cô đơn của chính mình.

Như một bài hát cũng cần phải có những khoảng lặng để tạo nhạc sắc, bạn cũng cần phải có những khoảng lặng của đời mình.

“Đạm bạc để sáng chí, Tĩnh lặng để vươn xa”…

Bạn tin tôi đi, nếu có bất kỳ ai ở bên cạnh bạn lúc này, rồi hời hợt, lăng xăng giúp đỡ bạn thì chỉ làm hại, thay vì giúp ích cho bạn.

Họ đang làm hại bạn, vì không để bạn thực sự đứng lên và Trưởng thành bằng chính đôi chân của mình.

Ở giai đoạn này bạn có thể chứng kiến những tâm hồn yếu đuối tìm quên trong rượu chè, hút chích, trai gái, tiệc tùng, quán bar… và những mối quan hệ vô bổ…

Cũng có những bạn trẻ tìm quên trong những chuyến đi xa, mà họ thường gọi là “phượt”… Họ phượt ra bên ngoài thay vì phải đi sâu vào bên trong, vào Thinh lặng để tìm về với chính mình!

Thậm chí, một vài bạn chọn cách gây hại cho bản thân hoặc tìm đến những hoạt động nguy hiểm, có tính phá hủy nhân cách…

Thật ra, nếu đủ can đảm Thinh Lặng đối diện với chính mình trong năm phút mỗi ngày, bạn sẽ nhận thấy:

Chỉ có những con người hiện diện bên đời bạn bằng việc chấp nhận con người thật của bạn chứ không phê phán, lên án, dạy dỗ hoặc ra quyết đình dùm cho đời bạn …

Chỉ có những con người hiện diện bên đời bạn bằng sự im lặng và cảm thông, bằng sự dịu dàng nhưng cũng đầy kiên quyết, bằng sự chở che nhưng lại dấu kín thân phận…

… mới chính là những mối quan hệ thực sự mà bạn nên biết ơn và gìn giữ…

Khoảng thời gian này chẳng phải là một màng lọc tốt nhất cho tất cả các mối quan hệ của bạn sao?

Luôn có một chủ đích tích cực trong mọi chuyện! Quan trọng bạn có đủ Lòng Biết Ơn và sự Khiêm tốn để sáng suốt nhận ra nó hay không!

(Mỏi tay rồi.. không viết nữa… viết tiếp sau vậy.. Hehe…)

Tham gia Nhóm Hỗ trợ Kỹ năng Ứng phó Tâm lý tại đây.

Học Viện New Me

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *